Thư gửi ngày 12/9/2012 từ Hà Nội

 

 

Gửi những người bạn vô cùng yêu quý của tôi,

 

Hôm nay - Thứ Tư 12 tháng 9 - ngày cuối cùng của cô ở NHÀ, ở HÀ NÔI thân yêu của cô. Trời nắng, không khí ấm áp, và tối nay cô sẽ bay về nước. Cái gì cũng có hồi kết của nó và cô biết rằng mình vừa trải qua một giấc mơ tuyệt diệu – giấc mơ mà cô chỉ có thể trải nghiệm nhờ có các em, như một món quà trời ban.

 

Cô rất hài lòng về việc mình đã lại nhận ra Hà Nội, nơi đã từng là nhà của cô trong suốt 4 năm mặc dù vất vả nhưng rất tươi đẹp, quan trọng nhất là cô và các con đã được ở cùng nhau rất ấm cúng, ở đây chúng chưa hề bị ốm đau, chúng học các ngôn ngữ mới và chúng có rất nhiều bạn từ khắp nơi trên thế giới, cô và các con đã chơi đùa ở công viên Lê-nin (Thống Nhất), chỗ mà thật may không thay đổi gì hết và nơi đây vẫn còn yên tỉnh như trước kia.

 

Ngày hôm qua Thứ Ba 11 tháng 9 là ngày kỹ niệm 12 năm TP. New York hứng chịu thảm họa khi tòa tháp đôi Trung Tâm Thương Mại Thế Giới bị sụp đổ, cô nhớ trong cái ngày định mệnh đó biết bao nhiêu người đã phải chết vì và vẫn hỏi mãi TẠI SAO họ phải chết cho cái trò chính trị ngu xuẩn của một cường quốc và chủ nghĩa hồi giáo cực đoan bất bình thường đó. Cô có một người bạn bị chết ở đó khi ông ấy chưa được 40 tuổi và mỗi khi đến ngày này cô lại nghĩ về người bạn ấy.

 

Hôm qua cô đã đi Hạ Long (Draco Zatoka), cô đi vì cô nghe nói là nếu chưa đến Hạ Long thì coi như là bạn chưa đến Việt Nam mặc dù cô đã từng đi đến đó nhiều lần trước đây.

 

Hạ Long là một thành phố thật đẹp, thế nhưng đi du lịch đến Hạ Long bằng tour của đại lý du lịch thì lại là thảm họa, may mắn thay đây chỉ là điều tồi tệ duy nhất trong suốt thời gian cô ở VN. Đại lý du lịch đó có cái tên rất thơ mộng là “Hành Tinh Tình Yêu” có trụ sở gần khách sạn mà cô ở, họ tổ chức tour du lịch Hạ Long 1 hoặc 2 ngày, và ơn trời cô chỉ chọn tour 1 ngày. Ngay từ đầu chuyến đi đã có chuyện không hay rồi, bọn cô phải chờ khởi hành mất 70 phút, sau đó thì tài xế lái xe rất nhanh đến nỗi 2 lần suýt tông xe.

 

Hướng dẫn viên là một thanh niên nhỏ thó và tếu táo, nói tiếng Anh rất kém nhưng còn may là cô hiểu tiếng Việt đủ để biết khi nào và ở đâu thì cần tập hợp lại mỗi khi có giờ giải lao.

 

Cuộc du ngoạn dọc Hạ Long hoàn toàn khác với quảng cáo ở chỗ đại lý du lịch, có hứa hẹn tắm biển, đi thuyền buồm hay cả chèo thuyền.

 

Khi đi ở Hạ Long thì không có một thứ nào như vậy được thực hiện, tay hướng dẫn viên nhỏ thó không cho phép làm gì cả, và anh ta nói rằng bọn cô có thể kêu ca ở chỗ đại lý du lịch chứ không phải với anh ta, rất tiếc cô phải nói rằng anh ta là một người thô lỗ và hay dùng từ bậy mà cô hiểu hết, đi cùng đoàn có 3 người Pháp cũng hiểu tiếng Việt. Tất cả bọn cô nói là sẽ kiện anh ta và anh ta đáp lại rằng THÍCH THÌ TÙY! Khi bọn cô trở về nhà từ Hạ Long chiếc xe chở bọn cô lại chạy lòng vòng trong thành phố và đón thêm khách đi đường người Việt, tận 6 người, và họ không có chỗ ngồi. Cô thấy như vậy thật không an toàn và hiển nhiên đây là thương vụ riêng giữa tay hướng dẫn viên và tài xế. Bọn cô về đến Hà Nội khá muộn, 8 giờ 20 và nhờ trời vẫn còn sống và khỏe mạnh.

 

Dù sao cô cũng đã được thấy Hạ Long, thành phố tuyệt vời, xứng đáng được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới – như là Hội An, thành phố đã để lại cho cô những ấn tượng tuyệt diệu trong chuyến đi VN lần này.

 

Slovakia cũng có những di sản như vậy, cô kể để các em biết nhé:

Làng Vlkolinec không xa thành phố Ruzomberok, lâu đài Spissky và thành phố Levoca, Bardejov và vùng lân cận với nhiều nhà thờ bằng gỗ, hang đá Aranonitova va Domica ở miền Nam Slovakia, gần biên giới Hungary.

 

Vâng, ở tuổi này cô đã học được cách giải quyết vấn đề - khẩn trương tránh xa bọn ngu xuẩn và hưởng thụ thời gian của mình với những người tốt và thông minh – và điều may mắn là có khá nhiều những người tốt như vậy ở trong xe bus cũng như ở Hà Nội.

 

Khi cô về đến khách sạn cô đã nhận được một món quà thú vị của Phú – là một túi xách đầy trái cây – xoài và chuối cau (chuối ngự). Cô sẽ rất vui mừng mang túi trái cây này về nhà ở Slovakia, vì đó là thứ duy nhất mà con gái Nadia của cô mong nhận được. Nadia vẫn còn nhớ đến hai loại trái cây này, khi ở Việt Nam nó còn quá bé nhưng vẫn còn nhớ chút ít vị ngọt của chuối, xoài và đu đủ.

Chỉ lát nữa thôi cô sẽ đi dạo lần cuối cùng vào thành phố. Cô sẽ chia tay với một vài người bạn mới mà cô làm quen được trong chuyến đi này của mình. Tất cả là những người dân địa phương ở xung quanh, họ bán cà-phê hoặc quán ăn.

 

Buổi chiều khoảng 3 giờ Phú sẽ đến đón cô và cô sẽ check-out khách sạn. Đây là may nhờ có Phú mà cô được check-out vào buổi chiều, chứ bình thường ở bất cứ khách sạn nào cũng phải check-out từ 10 giờ sáng hoặc muộn nhất là 12 giờ trưa.

 

Đồ đạc của cô đã được đóng gói gọn ghẽ, chiều nay cô và Phú sẽ cùng đi ăn ở Nhà Văn Hóa Slovakia, một nơi đẹp đẻ với ông chủ nói được tiếng Czech và Slovak, ngày xưa ông cũng học ở Tiệp Khắc, ban đầu ở Ostrava và sau đó ở Brno. Ở Nhà Văn Hóa Slovakia có nhiều tranh Slovensko – nếu các em đến thăm Hà Nội nhớ đến đó xem tranh và ăn trưa. Ở đó họ nấu các món ăn Czech và Slovakia rất ngon, nhưng cũng hơi pha kiểu Việt Nam một chút. Cà-phê ở đó rất ngon, và quan trọng là cảm giác như đang ở Tiệp Khắc – ít nhất thì là một chút cảm giác cũng còn hơn nếu như các em không được quay lại Slovakia trên thực tế.

 

Một lần nữa cô chân thành cảm ơn tất cả các em đã giúp cô thực hiện được ước mơ của mình – cô đã tìm lại được chiếc xe đạp nhỏ cho con trai Jakub của cô, chiếc xe đạp mà Jakub đã để lại ở Việt Nam cách đây 30 năm. Cô đã được thăm lại Kim Liên và cô có cảm giác cô đã giải phóng cho con trai cô ở trên thiên đường, nơi con cô có thể an bình như thiên thần. Giờ đây con cô đã có thể bình yên bay lượn giữa những đám mây, nó không còn phải lo lắng vì không biết bơi nữa. Trước kia nó không sao bơi được mỗi khi cô khóc, và cô đã khóc suốt 6 năm dài, cô đã buồn đến mức cô bắt đầu bị bệnh tim. Giờ đây cô cảm thấy Jakub đã được giải phóng, đã ở trong yên bình và cô không còn muốn khóc nữa. Cô biết rằng trên cuộc đời này còn có Nadia, con gái thân yêu của cô, và nhất là cháu ngoại Vilma rất dễ thương, và tất cả các em, những sinh viên Việt Nam thân thiết của cô, những người bạn của cô, nhờ có các em mà cô lấy lại được niềm tin rằng người ta có thể hạnh phúc trong vòng tay bè bạn.

 

Ngày hôm nay là ngày 12/9, theo lịch Slovakia là ngày lễ đặt tên của Maria – cũng là ngày lễ đặt tên của cô. Đối với cô chuyến đi Việt Nam lần này là một món quà quý báu nhất mà cô có thể mơ ước trong ngày lễ đặt tên của mình.

 

Các em yêu quý, giờ này các em hãy chúc cho cô có đủ sức lự để vượt qua chặng đường dài từ Hà Nội đến Paris và Vien. Chiều mai 13/9 chắc cô sẽ về đến nhà. Nadia và gia đình nó sẽ đón cô ở sân bay Vien.

 

Cô ôm tất cả các em thật chặt! Cô yêu tất cả các em rất nhiều – CÁC EM YÊU! (Cô xin lỗi nếu viết không đúng, nhưng chắc chắn các em hiểu cô muốn nói gì).

 

Cô giáo và bạn của các em, Maja Vrabelova