Tấm ảnh

(hay Món quà của anh Sơn)


 Bạn có bao giờ xem một tấm ảnh nào có nhấp nháy chưa? Và trong cùng một tấm ảnh lại xem được chân dung của một người, chụp gần đây và chụp cách đây 30 năm về trước? Có thể bạn sẽ bảo rằng “Ôi dào, thời buổi kỹ thuật số này cái gì mà làm chẳng được”. Bạn nói chí lý nhưng tôi cam đoan với bạn rằng với tấm ảnh mà chúng tôi vừa mới nhận được này, nếu bạn không có lòng kiên nhẫn (phải làm từ chút, từ chút một), sự tận tụy (gác hẳn công việc và thức liền mấy đêm), sự tỉ mỉ, óc nghệ thuật và hơn hết thảy là tấm lòng chân thành, thân ái và trân trọng đối với bạn bè cũ thì bạn sẽ không bao giờ hoàn thành được nó.

 

 Chúng tôi đã nhận được một tấm ảnh như vậy như là một món quà anh Sơn gửi tặng đúng vào ngày họp mặt lớp cũ tại Hà Nội. Đó là một món quà thật độc đáo mà hiếm ai có thể nghĩ ra hay sáng tác được. Một món quà tuy không có giá trị vật chất gì nhưng nó làm cho tất cả người nhận đều thấy vui mừng, phấn khởi và cảm động. Đặc biệt nữa là nó giống như một cái máy kỳ diệu có thể quay ngược thời gian những 30 năm đưa chúng tôi - những người mà tóc đã lắm hoa râm, mặt đã nhiều nếp nhăn, đầu óc đã đầy những ưu tư, trăn trở của cuộc sống – trong phút chốc bổng trở lại tuổi hai mươi yêu dấu của mình, hồn nhiên và cởi mở. 


 Đó là một tấm ảnh đen trắng với hình ảnh không còn được rõ nét như là bằng chứng cho khoảng thời gian 30 năm mà nó đã tồn tại. Trong ảnh là 37 bạn chụp cùng cô Maja ở trường tiếng Herlany vào năm 1982. Có ba bạn không học tiếng ở Herlany nên không có trong ảnh, để cho đầy đủ anh Sơn đã ghép thêm vào một ảnh nhỏ của ba bạn ấy chụp ở Senec. Sau 30 năm, những nam thanh nữ tú trong bức ảnh đã lớn lên, già đi, mỗi người mỗi ngã, mỗi người một số phận, có những bạn chưa hề gặp lại nhau, thậm chí còn chẳng biết tin về nhau nữa, để chụp lại một bức ảnh đầy đủ tất cả như xưa quả là chuyện không tưởng. Thế nhưng anh Sơn bằng mọi cố gắng và vận động đã thu thập bằng được ảnh chụp gần đây nhất của từng người rồi anh tỉ mẩn ghép mặt mới vào với người cũ. Khi bức ảnh được chuyển thành phim khuôn mặt của từng người trong bức ảnh chung nhấp nháy, sau đó là ảnh mới hiện ra cùng với ảnh cũ của riêng người đó, và cứ thế, nhấp nháy rồi lại 2 cái ảnh, lần lượt tất cả các bạn và cả cô Maja đã hiện diện đầy đủ trên bức ảnh làm nên một cuộc hội ngộ kỳ thú sau 30 năm của chúng tôi. Chúng tôi đã vô cùng mừng rở và thích thú khi được xem bức ảnh đó, tất cả đều hồi hộp chờ xem đến phiên ai nhấp nháy rồi cùng ngắm nghía 2 cái ảnh xưa nay của bạn để thấy bạn tuy đã già đi nhưng nét mặt (và chắc là cả tính tình nữa) vẫn cá tính và đáng mến như xưa.

            

  Món quà này của anh Sơn đã làm cho cuộc hội ngộ của chúng tôi thêm phần ý nghĩa và đáng nhớ. Có thể rồi đây các bạn lại mỗi người mỗi ngã tiếp tục hành trình cuộc sống của mình và chẳng mấy khi có dịp gặp lại nhau nhưng tấm ảnh chắc chắn sẽ ở lại một góc nào đó trong ký ức để các bạn nhớ mãi cuộc hội ngộ này, nhớ mãi những người bạn thời tuổi trẻ của mình. Tôi muốn mượn bài viết này để nói lời cảm ơn anh Sơn về món quà mà anh đã tặng, món quà rõ ràng là phải nhờ đến công nghệ kỹ thuật số nhưng vẫn ngời ngời toát lên tính nhân văn mà tất cả chúng tôi vô cùng trân trọng.

   

Sài gòn 18.09.2012

VTC Thuý 

       
TẢN MẠN VỀ BÀI TẤM HÌNH BIẾT NÓI CỦA CẨM THÚY
 
 Tôi cũng có những cảm xúc tương tự như bạn Cẩm Thúy, xem bức ảnh LHS82 ngày ấy và bây giờ, từng gương mặt thân thương thay đổi theo năm tháng, nghe những bản nhạc ngỡ như bình thường ở bối cảnh khác nhưng lại vang lên ngọt ngào và quyến rũ cùng trang web và những kỷ niệm từ buổi Stretavka của chúng ta…tôi đã mở máy để đi vào giấc ngủ cùng những cảm xúc tinh khôi và tràn đầy đó suốt mấy đêm nay để có thể nạp thêm cho mình năng lượng và quên đi những mệt nhọc của guồng quay cơm ,áo, gạo, tiền…để được hiểu rằng trong cuộc đời này có những giá trị vẫn tồn tại mãi mãi. Lời cảm ơn tôi sẽ không nói tới nữa vì sợ đôi khi sẽ trở thành khách sáo nhưng anh Bùi Sơn hoàn toàn xứng đáng là người anh cả của khóa LHS82 chúng ta, cùng với sự đóng góp thầm lặng của rất nhiều các bạn khác. cuối cùng chúng ta đã xây được 1 NGÔI NHÀ – NGÔI NHÀ CỦA KHÓA LHS82. Ngôi nhà này chỉ có mỗi ngày mỗi đẹp hơn, khang trang hơn khi tất cả chúng ta đều quan tâm chăm sóc nó phải không các bạn của tôi ? Tôi lại phải đi ngủ để chuẩn bị công việc cho 1 ngày mới nhưng chắc chắn sẽ là 1 giấc ngủ ngon cùng giai điệu của những bài hát, những cảm xúc diệu kỳ mà tôi đang có…chúc các bạn thân yêu của tôi cũng vậy nhé.

Việt Cường – PVTTXVH
Sài Gòn 19/9/2012
P/s: bạn Thúy nói có thêm ảnh 03 bạn Senec mà tớ không thấy?