Thư gửi ngày 28/8/2012 từ TP Hồ Chí Minh

 

Thân gửi Trang, Sơn và tất cả các em yêu quý, 

Đây là thư đầu tiên Cô viết cho các em từ Việt Nam, nơi cô đã quay trở lại sau 30 năm dài xa cách tất cả là nhờ có sự giúp đỡ của các em. Tuy mới chỉ ở Việt Nam được 5 ngày nhưng cô cảm giác như đã ở đây nhiều năm. Bởi mỗi ngày các bạn Slovensko 82 ở Sài Gòn đều chuẩn bị cho cô một chương trình rất đặc sắc. Để cô kể cho các em nghe cụ thể những gì cô đã làm nhé.

 

Thứ năm 23/8, khoảng 6 giờ sáng cô bay đến Tân Sơn Nhất, đã thấy Sơn cùng Băng Thanh chờ cô ở đó. Sơn và Thanh đưa cô về khách sạn Liberty 2, tọa lạc ngay đối diện chợ Bến Thành. Cô cứ tưởng sẽ “anh dũng” thức luôn không ngủ, nhưng cuối cùng mệt mỏi sau một chặng đường dài đã chiến thắng và cô ngủ say mê mệt cho đến tận trưa.

 

Chuyến bay vừa rồi của cô thật dài, may là dịch vụ của Hàng Không Việt Nam từ Paris đến Sài Gòn thật xuất sắc. Ấn tượng của cô về VN Airlines là dịch vụ tốt, nhân viên tươi cười, luôn sẵn sàng giúp đỡ khách bay. Chuyến bay dài đến mức cô đã tưởng sẽ không bao giờ kết thúc và tất cả hành khách sẽ ở lại trên bầu trời. Với cô thì đó có thể là tin vui, bởi con trai yêu quý Jakub và bố mẹ cô đang ở trong những đám mây, chắc chắn họ sẽ chỉ đường cho cô và bảo vệ cô.

 

Buổi chiều cô ra ngoài đi dạo một chút và ấn tượng đầu tiên của cô về Sài Gòn là Giao thông. Cô thực sự không hiểu nổi, làm sao những tài xế ở Việt Nam có thể biết được ai đi đâu, hướng nào??? Cô khâm phục những người tham gia giao thông bởi vì ở đây đã mấy ngày cô chưa nhìn thấy một tai nạn nào ở Việt Nam và bản thân cô cũng đã may mắn đi qua đường một cách an toàn.

 

Ấn tượng mạnh nhất của cô là khi Băng Thanh và Thúy (Tycinka) cho cô đi bằng xe máy vào buổi sáng và buổi tối khi cô đi du lịch ra ngoài Sài Gòn. Thúy và Băng Thanh đã chở cô đến công ty du lịch, từ đó cô đi tiếp bằng xe bus. Những chuyến đi trên xe máy là trải nghiệm rất thú vị, cả hai bạn Thúy và Băng Thanh đều đi xe máy rất giỏi và cẩn thận.

 

Tối thứ sáu cô và các bạn Sài Gòn đã có cuộc gặp mặt tuyệt vời ở Liberty 2. Rất nhiều bạn đã tham dự buổi gặp mặt, Sơn và Băng Thanh, Thúy, Cường – người đàn ông đẹp trai số 2. Ngoài ra còn có Vũ, người đàn ông đẹp trai số 1, và tất cả các bạn đã chuẩn bị một chương trình gặp mặt rất hoành tráng và thú vị.

 

Thực sự tuyệt vời khi sau bao nhiêu năm thầy trò lại được gặp nhau. Nhiều bạn chạy đến và nói với cô “xin lỗi cô vì em đã quên tiếng Slovakia rồi”. Họ bắt đầu nói chuyện với cô bằng tiếng Anh hoặc tiếng Nga, nhưng sau khi Chủ tịch Bảo Sơn ra lệnh cho tất cả mọi người phải tự giới thiệu bằng tiếng Slovakia về bản thân mình và những gì đã làm được trong 30 năm qua thì không khí sôi động hẳn lên. Tất cả đều cố gắng nói tiếng Slovakia, hoặc một thứ tiếng lẫn lộn Slovakia-Anh-Nga. Điều quan trọng là tất cả mọi người đều hiểu nhau. Nghe các em tự giới thiệu cô cảm thấy thật tự hào, tất cả các em đều đã thành đạt và đều có một gia đình hạnh phúc. Đối với cô đây thật sự là một niềm vinh dự lớn khi sau bao nhiêu năm cô lại được gặp lại, làm quen với các em, và thông qua các em làm quen trở lại Việt Nam.

 

Cuộc gặp mặt Stretavka ở Sài Gòn đối với cô càng tuyệt vời hơn bởi rất nhiều bạn vẫn nhớ những bài dân ca Slovakia. Càng nhiều rượu vang và bía chảy ra thì trình độ nói và hát tiếng Slovakia của các bạn càng tăng lên. Tất cả chụp ảnh rất nhiều, những bức ảnh đã được post lên trang Web của Hội Slovensko 82, hy vọng các em đã được xem.

Các bạn gái đã giúp cô chia quà cho mọi người, đó là những móc chìa khóa có hình quốc huy Slovakia mà Trang đã mua và đưa cô mang về tặng cho các bạn. Chia hết cho mọi người xong, cô vẫn còn một số quà nữa để tiếp tục tặng cho các bạn tham gia cuộc gặp ở Hà Nội.

 

Cô thật sự rất hạnh phúc là sau nhiều năm đau khổ, nhất là sau cái chết bi thảm của con trai yêu quý Jakub của cô, nhất là sau sự ra đi đột ngột của mẹ cô thì đây là lần đầu tiên cô lại cảm thấy vui và hạnh phúc. Cô cảm ơn tất cả các em. Giờ đây cô không muốn ủ rũ nữa, cũng không muốn khóc nữa. Cuộc sống thật ngắn, và không lý gì chúng ta lại luôn đắm mình trong đau khổ.

 

Ở Sài Gòn mỗi bước chân cô đều nhìn thấy những thay đổi lớn, những đổi thay gần như không thể tin nổi. Sài Gòn giờ đây giống như một thành phố lớn của Châu Âu hay Mỹ, với tất cả những gì đặc trưng cho một thành phố lớn. Trung tâm Sài Gòn hiện đại và sạch sẽ, làm cho cô thật sự ngạc nhiên thú vị.

 

Mỗi ngày Băng Thanh và Thúy đều chăm sóc cô thật chu đáo, đến mức cô cảm thấy xấu hổ vì đã phiền các bạn quá bận bịu chăm sóc cho cô. Cô có cảm giác giờ đây cô là một đứa trẻ nhiều tuổi, được những đứa con đã trưởng thành của chính mình chăm sóc thật chu đáo. Cảm giác của cô là tất cả mọi người, mọi việc ở đây đều thật tuyệt vời.

Ngày nào cô cũng đi ăn tối với các bạn. Đó không phải là những bữa ăn tối thông thường mà mỗi bữa ăn ở đây là một bữa tiệc thực sự. Cô không tài nào ăn hết được tất cả các món được dọn ở trên bàn, thế mà vẫn cảm thấy rõ ràng mình đã mập lên khá nhiều mỗi khi mặc quần áo. Ngày hôm nay Băng Thanh mang cho cô mượn cân để cân đo, và cô đã phát hoảng thấy mình lên tận 3kg!!! Điều đó với cô thật sự đáng sợ, vì thế có nghĩa là mỗi ngày có lên 1kg! Nếu cứ lên cân theo tốc độ này thì khi bay về Slovakia cô sẽ cần thêm 1 vé máy bay nữa…

 

Tối hôm qua các bạn Đại học Kinh tế Ái, Hậu và Dũng đã mời cô ăn tối cùng gia đình. Ái và Dũng cùng ở trong một chung cư gần trung tâm thành phố. Tất cả bọn trẻ con của các gia đình đều nói tiếng Anh. Các con gái và bà xã của Ái còn nhớ được một ít tiếng Slovakia nữa.

 

Chương trình ở Sài Gòn thật phong phú. Cô đã được đi thăm Địa đạo Củ Chi, rất thú vị được nhìn thấy nơi đã diễn ra cuộc chiến giữa Việt Nam với Mỹ. Ngày hôm qua cô cũng đi du lịch Đồng bằng sông Mê Kông, sau đó Băng Thanh và Thúy còn đưa cô đi thăm một số nơi trong thành phố. Cô có cơ hội nhìn thấy các bạn sống như thế nào – wauuuuu -  Băng Thanh và Sơn sống trong một căn hộ tuyệt đẹp nhìn ra sông Sài Gòn. Thành phố Sài Gòn, nhất là sông Sài Gòn nhìn từ cửa sổ căn hộ của Băng Thanh và Sơn trên lầu 26 thật tráng lệ.

 

Thúy, Băng Thanh, Sơn, Cường và Dung cùng cô ngồi xem lại những bức ảnh cũ của các em khi còn học ở Slovakia. Tất cả các bạn mà cô đã đến thăm đều mang theo và trưng bày ở nhà nhiều kỷ vật từ Slovakia, nhờ đó mà cô có cảm giác như đang ở nhà. Tất cả những điều đó đối với cô giống như trong mơ vậy, một giấc mơ tuyệt vời…

 

Cuối tuần vừa rồi cô đi chơi Vũng Tàu. Vũng Tàu trong ký ức của cô cách đây 30 năm là một thành phố nhỏ với vài khách sạn đơn sơ phục vụ cho dân khai thác dầu khí với khá nhiều người Nga. Ngày nay Vũng Tàu đã thay đổi để trở thành một thành phố biển rất đẹp, với những khách sạn sang trọng, bãi biển được tu sửa đẹp đẽ. Chỉ có một điều không thay đổi là ở Vũng Tàu vẫn có rất nhiều người Nga (Liên Xô). Bạn Nghĩa Peter và gia đình đã đón cô và đưa cô đi chơi thật chu đáo. Nghĩa hiện đang làm cho Công ty dầu khí VietsovPetro. Nghĩa có một công việc tốt, cuộc sống ổn định và một gia đình rất hạnh phúc. Cô thấy Nghĩa luôn tươi vui, thỏa mãn với cuộc sống và hạnh phúc với gia đình mình.

 

Từ Sài Gòn đến Vũng Tàu cô cùng Nghĩa đi tàu cánh ngầm trên sông Sài Gòn, thời gian di chuyển khá nhanh chỉ khoảng 90 phút. Buồn cười là cô đã mang theo mùa bão đến tất cả những nơi cô thăm, cụ thể là mưa liên tục ở Sài Gòn và bão lớn ở Vũng Tàu. Ngày hôm nay khi cô đến Nha Trang, trời nắng được một lúc khi cô vừa ra khỏi máy bay, nhưng chỉ ít phút sau khi biết cô đang ở đấy thì trời lại bắt đầu mưa…

Những cơn mua nhắc cô nhớ đến mẹ cô. Ngày trước khi cô đến thăm ba vào mùa hè và có ý định tắm nắng trong vườn, mỗi khi cô vừa cởi áo ra thì mặt trời bao giờ cũng trốn đi đâu mất. Mẹ cô hay cười và nói “Thấy không Maja, mặt trời giật mình vì nhìn thấy con quá trắng, nên nó đi trốn mất rồi. Con mặc áo vào đi để cho mặt trời còn trở lại”. Giờ đây dường như mặt trời ở Việt Nam cũng giật mình và trốn đi mất mỗi khi cô muốn tắm biển hoặc đi dạo biển!!!

Tuy vậy cô hy vọng ngày mai Nha Trang sẽ có nắng để cuối cùng cô cũng có thể đi tắm biển. Biển ở đây rất sạch, bãi cát trắng phau đẹp đẽ - cô thật chẳng còn mong muốn gì hơn. Đúng là không thể mong gì hơn nữa khi Cô luôn cảm thấy mình được chăm sóc và quan tâm như một bà hoàng. Được như vậy là nhờ các em đó, những học sinh cũ và bạn thân thiết của cô.

 

Thôi hôm nay cô viết thế thôi đã nhé. Cô cảm thấy rất hạnh phúc, vui vẻ và dường như không thể tin nổi rằng mình đã đến Việt Nam. Giờ đây cô chỉ cảm thấy đôi chút ngại ngần khi nghĩ đến lúc trở về NHÀ, trở về Hà Nội của cô. Cô sợ những thay đổi của Hà Nội sẽ có thể làm cô hơi sốc. Nhưng cuộc sống là phải thay đổi đúng không các em? 

Cô ôm chặt tất cả các em.

Cô giáo và bạn của các em, Maja Vrabelova.