Thư gửi ngày 03/9/2012 từ Hà Nội

 

 

Thân gửi Trang và tất cả các em yêu quý,

 

Nhờ có các em, cô đã được về NHÀ, và giờ đây cô đang ở Hà Nội các em ạ. Thật vậy, cô đang ở NHÀ, ở HÀ NỘI của cô. Cô bay đến Hà Nội lúc 10:20 sáng, đã thấy Phú chờ sẵn ở sân bay. Phú đưa cô về khách sạn, sau đó cô trò đi ăn trưa và thử tìm lại Hà Nội xưa, một HÀ NỘI luôn sống động trong ký ức của cô.

 

Con đường từ sân bay Nội Bài về Hà Nội rất thú vị nhưng cô hầu như không nhận ra bất cứ cảnh vật cũ nào, và đến khi cô trò tiến gần hơn đến thành phố thì cô nhận ra rằng tất cả đã thay đổi hoàn toàn. Một Hà Nội xưa với duy nhất một cây cầu đã chuyển mình để trở thành một thành phố hiện đại với 4 cây cầu bắc qua sông Hồng, những tòa nhà chọc trời trông giống như ở Mỹ hoặc Trung Quốc. Khi vào đến thành phố cô không nhận ra bất cứ cái gì, hoàn toàn không, và cô có cảm giác như “chim chích lạc rừng”.

 

Phú đưa cô đi ăn trưa ở Nhà văn hóa Slovakia, cũng là trụ sở cùa Phòng thương mại Slovakia – Việt Nam, tọa lạc gần bưu điện Bờ Hồ. Lúc này cô cảm thấy vui hơn vì BƯU ĐIỆN Bờ Hồ không thay đổi gì cả. Vẫn còn đấy những bậc cầu thang xưa cũ nơi bọn trộm đã lấy mất xe đạp của cô, để lại đó một minh Jakub. Hồ Gươm vẫn thơ mộng như xưa, và Nhà văn hóa Slovakia nằm ngay nơi một con phố nhỏ, trong một tòa biệt thự cổ kính mới được sửa chữa lại. Ôi, thật thoải mái dễ chịu khi được ngồi trong quán ăn đẹp đẽ với thực đơn ghi bằng ba thứ tiếng Việt Nam, Anh và Slovakia, mắt ngước lên ngắm nghía những bức tranh Slovakia treo đầy các bức tường.

 

Ăn xong, Phú và cô tìm đến KIM LIÊN. Con đường đến Kim Liên cũng thay đổi hoàn toàn, tất cả xung quanh đều là những tòa nhà mới, cao tầng hiện đại, những ngân hàng, khách sạn... Đi một lúc, đến gần cô mới phát hiện ra tòa nhà Đại Học Bách Khoa, tòa nhà cổ kính xưa kia giờ vẫn nằm nguyên chỗ cũ và sau đó là bảng hiệu thân thương có hàng chữ nhỏ “KHÁCH SẠN KIM LIÊN”. Tất cả đã đổi thay nhưng Tòa nhà số 6, nơi cô đã từng sống, vẫn đứng nghiêm trang trên nền đất cũ. Cô còn tìm lại được căn hộ ngày xưa cô từng ở, tất nhiên là chỉ đứng ở cửa nhìn vào. Cô tìm đến nơi xưa kia là một công viên nhỏ, nơi cô vẫn chụp ảnh cùng Jakub và chiếc xe đạp mini của bé. Công viên xưa giờ đây đã trở thành bãi đậu xe, khu vui chơi trẻ con ở sau nhà giờ đây đã trở thành sân tennis. Vui thay cô đã tìm lại được ngôi trường mẫu giáo nơi Jakub và Nadia đã từng học. Những kỷ niệm xưa tươi đẹp tràn về đầy ắp trong cô, cô như nhìn thấy trước mắt mình các con cô đang chơi đùa, cả nhà thật hạnh phúc làm sao… Ước gì cô có thể trở lại những tháng ngày tươi đẹp ấy, để cô lại có con trai yêu dấu Jakub ở đây, ngay bên cạnh cô... Ước gì giờ này Jakub và Nadia ở bên cô… nhưng sao cô vẫn có cảm giác lạc lõng vì giờ đây cô không biết làm sao để đi vào trung tâm thành phố, trong khi trước kia ngày nào cô và các bé cũng cưỡi xe đạp vào thành phố, đến bưu điện, vào cửa hàng, vui thật là vui…

 

Phú thật đáng yêu và kiên trì vô cùng khi đi cùng cô đến tất cả những nơi ấy, lại còn chịu khó chờ cô chụp ảnh ở trường mẫu giáo nơi cô bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa ở Việt Nam. Rồi cô và Phú đi vào công viên Lê-nin, bây giờ là công viên Thống Nhất. Công viên vẫn đẹp như xưa, nơi các con cô đã từng chạy nhảy chơi đùa với các bạn nhỏ Việt Nam. Sau đó cô và Phú quay lại trung tâm, ở đó cô đã dựa theo trí nhớ và ảnh cũ để tìm ra hiệu may của chị Thanh, một người bạn cũ. Hiệu may xưa đã thay đổi và bây giờ là một cửa hàng bán giày và quần áo, nhưng vẫn còn mang dáng dấp cũ. Khi cô đi vào cửa hàng và chỉ cho cô chủ bức ảnh chị Thanh thì được biết chị Thanh chính là mẹ chồng của cô chủ cửa hàng. Cô chủ nhanh nhảu gọi mẹ và ngay khi nghe tin có một người phụ nữ Tiệp Khắc tìm đến, bà Thanh đã nói ngay: Maja! Sau khi chờ đợi khoảng 20 phút, chị Thanh đã xuất hiện cùng một người đàn ông đã từng học ở CH Tsec. Chắc vì không biết có Phú ở đây nên chị đã cố tìm một phiên dịch để chi em có thể nói chuyện được với nhau.

 

Cuộc gặp gỡ thật tuyệt vời – cô chỉ biết kêu trời khi sau 30 năm cô được gặp lại người bạn gái Việt Nam thân thiết, người đã giúp cô rất nhiều trong khoảng thời gian cô sống ở Hà Nội. Đó là người bạn mà cô luôn coi như chị em của mình. Cuộc gặp của hai chị em đầy nước mắt, bởi chị Thanh đã hỏi ngay đến các con của cô mà chị vẫn còn nhớ rõ tên, Jakub và Nadia. Cô thật không tin nổi là nhờ có Phú mà cô đã tìm lại được người bạn xưa của mình. Hai chị em thỏa thuận trong tuần tới sẽ gặp nhau cả một ngày dài, chỉ hai chị em gái thôi để “buôn chuyện đàn bà”.

 

Từ nhà chị Thanh cô và Phú đi qua Bảo tàng Quân đội nơi cô vẫn thường đi cùng Jakub bởi cậu bé rất đam mê máy bay, xe tăng. Trước mặt cô như vẫn còn đây hình bóng của Jakub khi cô chụp ảnh cậu con trai bên những chiếc máy bay. Trước Bưu điện trung tâm là hồ Hoàn Kiếm nên thơ nơi mấy mẹ con hay đi dạo và cô bé Nadia ngày nào vẫn thường rong chơi cùng bọn bạn trẻ thơ. Cô cảm thấy thật hạnh phúc vì những kỷ niệm ngày nào đã đưa cô trở lại với những tháng ngày khi gia đình cô đã thật hạnh phúc. Bên cạnh đó, cô cũng thoáng buồn vì giờ đây cô thật lạ lẫm trong một Hà Nội đã không còn giống với nơi cô đã từng sống 4 năm. Giờ đây cô không định hướng được mình đang ở đâu, trừ khi cô có mặt ở gần Bưu điện Bờ Hồ hoặc hồ Hoàn Kiếm, còn khi ở những nơi khác cô hoàn toàn bị lạc hướng.

 

Mấy cô trò thong dong thả bộ quanh Đại sứ Quán Slovakia, một ngôi biệt thự đẹp nhưng cô không vào sứ quán “uống cà phê với ngài lãnh sự”. Chắc ngài lãnh sự sẽ ngạc nhiên lắm nếu thấy cô bước vào… nhất là trong ngày lễ Quốc khánh khi các công sở đều đóng cửa nghỉ lễ.

 

Phú thật chu đáo. Ngày hôm nay bạn ấy được nghỉ nên đã dành nhiều thời gian dẫn cô đi chơi. Sau khi để cô được nghỉ ngơi ở khách sạn, buổi tối Phú sẽ lại đến đón, đưa cô đi ăn nhẹ, có thể chỉ là uống cà phê và ăn một vài loại trái cây.

 

Có một tin thú vị là cô đã tìm được một số người bạn cũ, những thầy cô giáo người Pháp cùng làm việc với cô ở Hà Nội thời đó. Bây giờ một trong số họ đang làm việc ở Đại sứ quán Pháp ở Hà Nội. Cô sẽ dành thời gian đi chơi với các bạn Pháp khoảng 3 ngày. Từ thứ ba đến thứ sáu có thể cô sẽ đi ra ngoài thành phố, hoặc sẽ lang thang trên những phố quen ngày xưa. Cô mong sớm được gặp lại một số bạn từ miền Nam và miền Trung vào thứ bảy này ở Hà Nội. Cuộc gặp mặt của chúng ta chắc sẽ lại vui và dễ thương lắm. Mọi người sẽ hát, sẽ nói chuyện và sẽ uống chút rượu vang hoặc bia, nhất là bọn con trai.

 

Cô vừa mới ở Hà Nội có vài giờ mà đã kịp làm được biết bao nhiêu là việc, đã thăm được nơi quan trọng nhất mà cô muốn đến – Kim Liên…

 

Một lần nữa, cô muốn cảm ơn các bạn Slovensko 82 đã giúp cô được VỀ NHÀ. Ở đây cô có cảm giác như một đứa trẻ bị lạc, đang học đi và tìm đường trở về nhà, mong sớm được gặp lại bạn bè và nhất là mong chờ đến cuộc gặp với bè bạn ngày thứ bảy tới.

 

Cô ôm tất cả các em thật chặt.

 

Cô giáo Maja