HÀNH TRÌNH VƯỢT QUA CHÍNH MÌNH
Đúng 9 giờ sáng, xe bắt đầu lăn bánh từ Sapa, đưa cả nhóm đến trạm Tôn, ở độ cao 1900m, điểm xuất phát của hành trình đầy cam go và thử thách. Hồ hởi, phấn chấn, hào hứng là cảm giác của tất cả mọi người khi bắt đầu. Đích đến đầu tiên là trạm dừng chân ở độ cao 2200m. Nghe qua tưởng chừng quá đơn giản, nhưng bắt đầu đi, thì cảm nhận về sự đơn giản đó dần dần tiêu tan. Chỉ có 300m độ cao thôi, nhưng mọi chuyện không giản đơn như mọi người đã nghĩ. Để có thể lên độ cao 2200 mét ấy, hành trình không chỉ là leo lên, mà ngược lại nhiều đoạn còn phải bò xuống, như hình dích dắc ấy, cứ lên rồi lại xuống, và không biết bao nhiêu lần, sau thời gian hơn 3 giờ, phải đến giữa trưa, quá 12g30, đoàn mới leo lên được độ cao 2200m, qua chặng đường gần 5km luồn rừng. Và đây là đoạn đường được coi là dễ nhất trong toàn bộ hành trình, tất cả mới chỉ là khởi đầu, mọi người mới chỉ vừa qua vạch xuất phát.
Nhóm tớ đi có tất cả 9 người, trong đó 8 người từ Sài gòn, và một cô bé ở Hà nội, đó là một nhóm bạn chơi thân với nhau từ hơn 10 năm nay, đi đâu cũng có nhau, nhất là đi khám phá. Nhóm này cũng đã đi chinh phục Tây tạng ở độ cao 5200m, ở đó còn khắc nghiệt hơn Fansipan rất nhiều. Long, Dũng lúc đầu cũng đăng ký đi Fansipan, nhưng đến giờ chót không thu xếp được nên đành phải ở nhà. Các phụ nữ (các bà vợ trong nhóm) thì ngoài tớ ra, không ai đủ sức chiến đấu cả, họ đã đầu hàng luôn từ khi còn chưa ra khỏi nhà. Hai cô bé các bạn thấy trong ảnh đều là đàn em, dân tập tennis cùng mấy cậu em 7X, vẫn thường chơi trong nhóm với nhau.
Phục vụ đoàn có 5 người, 4 baggage porter và 1 hướng dẫn viên. Porter có nhiệm vụ gùi toàn bộ
hành lý nặng, đồ ăn cho 4 bữa, và nước uống. Tính ra, mỗi porter gùi từ 25-30 kg đồ sau lưng, tuy nhiên họ khỏe lắm, đi băng băng, và vẫn còn dư sức để ứng xử với mọi tình huống dọc đường hoặc
giúp đỡ ai đó ... Ngày đầu, tớ mặc bộ đồ xanh, và khi có mưa thì phải mặc áo mưa, ngày thứ hai thì mặc đồ nâu. Các bạn sẽ
thấy trong ảnh một Băng Thanh khác lạ là vì áo quần te tua hết cả, chỉ có cắm
mặt mà đi thôi, chả nghĩ ngợi gì, chẳng cảm hứng đâu mà làm điệu, trông dáng vẻ ấy không ai có thể tin là tớ sẽ chinh phục được Fansipan.
Sau khi nghỉ ngơi, ăn trưa, đoàn tiếp tục chinh phục độ cao 2800m. và lại tiếp tục trèo đèo lội suối, leo lên, bò xuống, qua hết rừng xanh tới rừng khô, lại tới vách đá, qua hết đoạn bằng lại đến dốc dựng đứng, cái vòng xoay ấy cứ luẩn quẩn không biết bao lần và rất nhiều chặng buộc phải dừng nghỉ để lấy sức đi tiếp. Đoạn đường này cũng dài gần 5km, và cũng mất hơn 3 giờ lăn lê bò lết. Phải đến hơn 17g tối, đoàn mới đến được độ cao 2800 m. Đến đây thì không thể leo tiếp được nữa, phần vì trời tối, phần vì đói, khát và quá đuối sức sau cả ngày lặn lội trong rừng. Có trải qua chút ít mới thấy sức chịu đựng của bộ đội và TNXP trong chiến tranh xưa thật vô biên. Lý tưởng cách mạng, khát vọng sống hay bản năng sinh tồn khi đối mặt với cái chết? Cái gì trong số đó đã tạo ra sức mạnh? Người đi khám phá hôm nay chỉ mang trong mình một ước nguyện đơn sơ, đi cho biết, để trải nghiệm, đi để khẳng định mình, để tự huyễn hoặc mình rằng tuổi già còn chưa tới ... Đi để biết rằng trước khi đặt chân lên một đỉnh cao nào đó mình đã phải vượt qua bao con dốc và phải chinh phục những đỉnh cao vô hình ở ngay trong con người mình.
Ngay từ ban đầu, khi bạn bè rủ đi Fansipan, cả tớ và Bảo Sơn (Bs) đã rất thích nhưng Bs phải đến giờ chót mới quyết định nổi. Đang lúc nhiều việc tự dưng lại nghỉ vài ngày cũng không dễ. Mọi người (nhóm đi ô
tô xuyên Việt khởi hành từ SG ngày 26/9) đã quyết định leo Fansipan vào ngày 05 và 06/10, vậy mà trưa ngày 04/10, Bs mới chốt được lịch bay. tớ, Bs và Hưng (cậu em 7X chơi chung nhóm) đã có vé bay vào giờ chót, bay chuyến 16g ngày 04/10, đến Nội bài 18g chiều, rồi phi thẳng từ Nội bài đến ga Hàng cỏ,
chỉ kịp ăn một chút lót dạ, để lên tàu Hà nội-Lào cai chuyến 20g30 ngày 04/10. Tàu chạy đêm, tớ và Bs nằm chung một chiếc giường đơn trên tàu, cả hai đứa cùng vật vờ, xoay bên nọ lật bên kia, lắc
lư theo nhịp tàu đi với bao suy nghĩ miên man, lúc tỉnh khi mơ ... mất toi một đêm ngủ. Cũng chỉ tại vội vàng tớ đã mua vé tàu vào giờ chót, lên tàu phải mua vé bổ sung, nhưng trong hoàn cảnh ấy cũng không thể đòi hỏi gì hơn. Sáng sớm, chừng 5g, tàu đến Lào cai, ba đứa
may mắn gặp ngay xe của nhà tour ra đón. Cả bọn lên đến Sapa chừng 6g30 sáng ngày 05/10, chỉ kịp đến khách sạn - chỗ nhóm đi ô tô đến trước đang nghỉ - thay đồ leo núi, thu xếp vé về, và mọi thứ
râu ria, là lại đến giờ lên đường. Nhà tour dẫn cả bọn qua chợ làm tô phở gà Sapa, sao lúc ấy tớ thấy ngon thế không biết, cứ như thể miền xuôi không có phở gà.
Chợ Sapa ngày nay dường như không còn giữ nổi nét văn hóa đặc trưng của chợ phiên vùng cao, sự có mặt thường xuyên và đông đúc của người miền xuôi đã làm cho nó trở nên nhạt nhòa và không dấu nổi
những cung cách chạy đua kiểu "thị trường". Thật đáng buồn cho "Chợ tình Sapa" tớ nghe nói cũng chẳng còn "tình" như xưa nữa. Và cũng vì Fansipan
đang chờ đón mà cả nhóm chẳng có nhiều thì giờ ở đây để "la cà" ...
Fansipan ở độ cao 2800 m khi chiều xuống gần như chìm hẳn trong sương mờ. Bóng tối ập
đến đem theo giá lạnh run người, trong lều tôn, dưới ánh sáng mỏng như lưỡi dao lam và xanh lét của đèn pin, bữa tối hiện ra khá hấp dẫn, các porter đã gùi đồ lên trước và nấu nướng. Cũng chỉ là
bữa ăn dã chiến, đơn sơ trong rừng hoang, chẳng sơn hào hải vị gì nhưng mọi người ăn uống rất hào hứng. Riêng tớ không ăn được nhiều phần vì mệt quá, phần vì vẫn nhớ và thèm vị phở gà Sapa khi sáng. Nhóm tớ may mắn có lều, bữa đó sao rất đông khách du lịch, hình như tất cả mọi người đều nhằm ngày đó mà đi, nhiều đoàn khác chậm chân phải ngủ ngoài lều dã chiến dựng
tạm giữa rừng. Ăn xong chả còn đèn đuốc gì, lạnh cóng và tối thui, nên cả bọn rúc vào túi ngủ. Tưởng đã yên thân nào ngờ hồi sau trời đổ mưa, mưa gõ từng trận dồn dập và dữ dội lên vách lên mái
tôn chát chúa hòa âm với nước đổ như sông như thác bên ngoài. Mưa đuổi nhau quanh sườn núi, chạy từ đầu rừng đến cuối rừng để lại những khoảng lặng, nghe rõ những hợp âm hoang dã, âm u và rùng
rợn của núi rừng. Nếu rừng ở đây có vắt thì đêm nay, eo ơi ... chúng sẽ đàn đàn lũ lũ kéo đến "thăm", chúng sẽ đánh chén no nê rồi khiêng "9 cái xác" quẳng ra ngoài cho nước mưa cuốn trôi xuống
chân núi dưới kia. tớ sau đêm mất ngủ trên tàu, tiếp tục thêm một đêm trăn trở trong mộng mị giữa mùi mồ hôi
và ẩm mốc bốc lên từ sự dơ bẩn, chật chội của căn lều ... vậy là đi toi đêm thứ hai, một đêm cực dài với bao thao thức mỏi mòn ... cuối cùng thì trời cũng sáng.
Sáng sớm, mới có 5g30 thôi, trời chỉ vừa tang tảng, xung quanh còn đầy sương phủ, rừng núi mịt mờ, mọi người đã bị dựng dậy để ăn sáng và chuẩn bị cho một ngày thứ hai còn vất vả hơn nhiều so với ngày đầu. Từ độ cao 2.800m lên đỉnh ở độ cao 3.143m phải đi 5 km đường rừng, Như vậy là ngày thứ hai của hành trình đường vừa khó đi hơn (do đoạn từ 2800 lên 3143m rất hiểm trở, nhiều đèo cao, vực sâu, đường lại rất trơn do hậu quả của trận mưa đêm trước), vừa dài hơn nhiều (gấp đôi ngày thứ nhất, do ngày thứ hai sẽ phải đi tất cả 20km, trong khi ngày đầu tiên chỉ đi 10km thôi ), đó thực sự là thử thách ghê gớm với sức lực, ý chí và tinh thần của người đi, đặc biệt với khách ngũ tuần dân thành phố như Bt và Bs.
Nếu tớ nói là chặng về, tớ chỉ đi bằng đầu thì cũng không ngoa. Đó quả là sự thực, vì khi đi, đường khô ráo, sạch sẽ, nhưng khi về quả là thảm họa, vì đường cực kỳ trơn, đầy bùn lép nhép và nước mưa từ đêm còn đọng lại trong các chỗ trũng. Thế nên các bạn đừng ngạc nhiên khi thấy giầy dép, quần áo tớ, Bs trông khiếp như thế. Nhìn ở ngoài còn khiếp hơn nhiều ...
Sapa - ở độ cao 1500m - là "lãnh địa vàng" của người H Mông. Rải rác xung quanh thị trấn là những bản làng quây quần bên sườn núi, mùa xuân có hoa ban và hoa mơ hoa mận nở trắng, có nhà sàn vách gỗ, có vườn cây xanh tươi hoa trái và vật nuôi quanh nhà. Ngày xuân ngày hội trai gái đón đưa nhau ... Và nổi bật lên trong khung cảnh ấy là màu da trắng, sắc môi hồng, là ánh mắt bổi hổi bồi hồi của lũ con gái tuổi dậy thì. Vào mùa lúa, ruộng bậc thang chín vàng trải dài tít tắp mà người vẫn đói, nhiều người đã bỏ nương dẫy để ngày ngày gùi đồ đưa khách leo Fansipan. Dê còn kể nhiều nữa nhưng tớ không nhớ hết vì mệt ơi là mệt, thở cả ra đằng tai ... Ở nơi chôn rau cắt rốn của mình người H Mông rất khỏe, chả bệnh tật, ốm đau gì, nhưng nếu có việc xuống Lào cai vài ngày là có chuyện ngay. Dê bảo "Chỉ ở Lào cai vài bữa là cháu thấy người yếu hẳn, không còn khỏe như ở Sapa hay trên núi ..." Có lẽ họ không làm quen nổi với đám vi trùng, virus và giun sán của người kinh. Hồi tớ đi Tây tạng, trên độ cao 3500m - 5000m, người dân tộc ở đó cũng rất khỏe, mình thì lúc nào cũng mệt, khó thở, và chỉ cần lên cầu thang một vài bậc là thở dốc, nhưng mấy người Tây tạng thì chả có vấn đề gì, ngược lại nếu thả họ xuống đồng bằng thì họ cũng gặp "rắc rối" y như khi mình lên cao ấy. Thế mới biết ở đâu quen đấy, họ là họ, mình là mình, chỉ đơn giản thế thôi.
Rất tiếc là khi "cán đích" chặng về, chẳng ai còn chụp được tấm ảnh nào vì lúc đó ai cũng "phờ râu trê", lúc ấy mà lên ảnh hẳn sẽ thú vị lắm. Trời lúc đó cũng vừa vặn sập tối, ai ai cũng vội, phải mau chóng chạy, nên không có ảnh là chuyện đương nhiên và bây giờ không ai còn có thể hình dung ra ''bộ mặt mệt phờ" của mình lúc đó như thế nào, Còn trên đường đi thì khỏi nói lại, có rất nhiều cảnh đẹp nhưng nguy hiểm, và các tay máy ai cũng phải lo việc đi của chính mình, đúng ra là luôn phải vượt chướng ngại vật, nên chả tác nghiệp được nhiều.
Sài gòn 17.11.2012
Băng Thanh.